Mỗi tín-đồ là một bức thư mà Chúa Jêsus đã gởi cho thế-gian. Nếu bạn là môn đồ Đấng Christ, Ngài dùng bạn làm bức thư cho gia-đình, cho khu phố, xóm, làng, là nơi bạn sinh-sống. Đức Chúa Jêsus ngự trong bạn muốn nhủ vào lòng những người chưa biết đến Ngài.
Hé lộ kịch bản chiến tranh với Trung Quốc của Mỹ (1) Học giả Trung Quốc bác bỏ đường lưỡi bò (1) Học Giả Trung Quốc phân tích sự đuối lý của đường lưỡi bò (1) Hướng dẫn biến Laptop thành trạm phát Wi-Fi (1) Hướng dẫn cách tháo lắp và nâng cấp CPU máy tính (1)
phải gấp 1,4 - 2 lần mức bình quân chung của cả nước. Tuy nhiên, năm 2012 GDP bình quân đầu người của TP. Trà Vinh là 1.317 USD/người/năm, còn của cả nước là 1.540 USD/người/năm. 2.3.6. Cơ sở hạ tầng xã hội đô thị
Bàng hoàng, sợ hãi là cảm nhận của những nhân chứng vừa thoát chết trong vụ cháy quán karaoke ở Bình Dương tối 6/9. Vụ cháy quán karaoke ở Bình Dương: Ít nhất 12 người chết, phong tỏa ngã 6 TP Thuận An
Tìm hiểu thêm về dịch vụ bảo trì pccc định kỳ hàng năm trên toàn quốc; III. Mẫu thiết kế sơ đồ thoát hiểm phổ biến. Với tầm quan trọng của sơ đồ thoát hiểm trong công tác pccc và những quy định mà sơ đồ thoát hiểm cần phải thể hiện thì việc thiết kế sơ đồ thoát hiểm cũng cần phải có những kỹ
1 7096543 7096543 3480681.5830000001 3480681.5830000001 4210707 4210707 805556.98999999929 0 75531.572999999393 730025.4169999999 730025.4169999999. 1 450520 295000 76560 75000 295000 150000 0 55000 95000. 2 80000 65000 41300 40000 65000 5000 20000 0 25000. 3 84200 65000 43370 43000 65000 0 22000 0 22000. 4 85000 70000 18850 17500 70000 20000 0
cXEkD. Bài hát Đường Giải Thoát 1 - Duyên Đạo Phật giáo là nơi cứu khổ, Độ chúng sanh không bỏ một ai; Lòng thương yêu khắp nhơn loài, Không hề muốn thấy một ai khổ trần. Đường chơn chánh trên hơn tất cả, Nẻo nhiệm mầu chẳng có chi bì; Muốn người rõ tánh từ bi, 8. Cho nên Phật bảo con đi khuyên đời. Đêm thanh vắng dùng lời nhiệm nhặc, Khách thường trần bất đắc chơn ngôn; Riêng con tâm đạo thường tồn, Với người cũng rán gọi hồn nhớ tu. Kỳ qui nhứt dễ đâu kiếm được, Khuyên trẻ nên trau chuốt tinh thần; Chừng nào định quốc an dân, 16. Người thương người thể thương thân mới rồi. Con ơi! Nếu còn người vong bổn, Riêng lợi danh riêng sống cá nhân; Vẫn còn có cuộc tranh phân, Ấy là vốn tánh phàm trần xưa nay. Kim cổ đã bao ngày luân chuyển, Do tâm trần suy biến gây ra; Lần nầy cũng chẳng còn xa, 24. Lập công ớ trẻ kẻo mà huốt đi; Cuộc xảy đến cực kỳ khốc liệt, Chúng sanh cần chưởng phước cho cao. Con ơi! Nếu chẳng ba đào, Thuyền từ đâu nhọc công vào biển mê. Chớ rời khách hãy kề bên khách, Rước nhơn gian Nam Bắc kẻo chìm; Dù sao cũng chớ ngồi im, 32. Nếu còn có kẻ đắm chìm sông mê. Không riêng để mình kề Sen báu, Muốn cho ai cũng đáo Tây Phương; Lánh đi cuộc tạm trần dương, Cùng nhau hiệp lực mở đường dài lâu. Nơi cõi tạm thiên sầu vạn khổ, Người tự làm nào có ai gây; Muôn điều bởi một chữ say, 40. Khiến cho sanh chúng đọa đày chung thân. Con ơi! Chốn hồng trần mù mịt, Bị lợi danh phủ bít chơn linh; Khiến cho hầu hết chúng sinh, Quên tìm kiếm lối cứu mình khỏi mê. Tự mê đã chưa hề tỉnh giác, Còn làm khôn dẫn dắt người mê; Đường mê thêm nỗi dọc dề, 48. Gây thành cái thứ bệnh mê lưu truyền. Kẻ đã thức nhớ khuyên người tỉnh, Thắp đuốc lên cho cảnh sáng ra; Ở trong tim não người ta, Nhiệm mầu có đủ rán mà phát minh. Chớ để đến thúi sình mất xác, Lỗi công sanh phí mất một đời; Một khi để kiếp qua rồi, 56. Muốn tìm trở lại làm người khó thay. Làm người được là may muôn thuở, Cũng là do xưa có nghiệp lành; Bây giờ nếu biết tu hành, Tất là sẽ được trở thành Phật Tiên. Con ơi ! Hãy nhớ khuyên sanh chúng, Phật Thích Ca xưa cũng là người; Quyết tâm lánh bỏ tệ đời, 64. Đem thân sanh tử đổi nơi Niết Bàn. Dứt bỏ cả ngai vàng điện ngọc, Hy sinh luôn vợ đẹp con cưng; Một lòng hành đạo xả thân, Việc chi cũng bỏ chỉ cần từ bi. Thương sanh chúng việc chi chẳng quản, Tìm đạo mầu tánh mạng xem thường; Nhờ lòng đầy đủ nghị cương, 72. Thích Ca đắc đạo danh dương khắp trần. Tu một thuở cứu thân vĩnh kiếp, Độ được mình còn vớt mẹ cha; Thuyền to một chiếc sắm ra. Tất nhiên chở hết cả nhà xuống đi. Dấu Phật Tổ đã ghi rõ lắm, Chơn chúng sanh cần bấm đi theo; Muốn tu đừng có sợ nghèo, 80. Muốn thành Phật chớ nên đeo lòng tà. Muôn việc đã nhiễm qua khó bỏ, Cố bỏ đi dù có mất công; Ban sơ khó tịnh được lòng, Nhưng đừng thối chí cuối cùng sẽ nên. Học đạo lớn phải bền chí cả, Muốn quả cao cần có công dày; Thích Ca chứng quả Như Lai, 88. Cũng nhờ chí cả công dày mà nên. Phật thành được chúng sanh thành được, Thánh với phàm chỉ một bổn lai; Khác nhau kẻ tỉnh người say, Chớ ai thì cũng như ai đủ hình. Tội chính bởi tại mình gây tội, Mê cũng do mình gội hết mê; Phật đi Phật biết đường về, 96. Mình đi mình lạc, ngu mê tại mình. Kẻ bị cảnh sanh tình phàm tục, Ngưới cố tâm gây cuộc hồng trần; Càng mê càng bước xa dần, Càng gây nghiệp chướng càng đần độn lung. Biết ác mộng phải bừng tỉnh dậy, Thấy lầm đường thì chạy mau ra; Nếu tâm còn chút dần dà, 104. Mộng sầu thêm nặng, lầm xa càng nhiều. Tu phải tỉnh là điều trước hết, Học phải hành là việc đầu tiên; Ham chơi nên mới thành ghiền, Tự lòng trói buộc, tự nguyền gỡ ra. Lẽ siêu đọa Phật đà chỉ dạy, Nghiệp dữ lành người phải tự lo; Tự mình ăn mới được no, 112. Bắt người khác thế ăn cho thì lầm. Thiếu hạnh phải tự làm lấy hạnh, Chưa biết tu tự tánh lo tu; Chuyển thân từ sấu hóa cù, Mình tu không được ai tu cho mình. Người với con đồng sinh cõi tạm, Con với người đã nặng nhơn duyên; Con thiềng rán độ người thiềng, 120. Bỏ người đi xuống mình lên sao đành. Học Phật phải rộng tình tế độ, Nói pháp cần phá bỏ chấp tâm; Phật riêng tế độ Phật lầm, Pháp còn có sự chấp tâm pháp tà. Mẹ nuôi con xót xa chẳng nệ, Phật độ người đâu kể công lao; Hai tâm hồn rất giống nhau, 128. Mẹ giàu tình cảm, Phật giàu từ bi. Tình yêu con đem đi yêu chúng, Tánh lo tư để dụng lo công; Tất nhiên cùng Phật một lòng, Tội không thể có mê không thể còn. Mẹ ăn chi cho con ăn nấy, Phật thành mong vạn loại đều thành; Lòng nguyền độ tử độ sanh, 136. Tình đời đâu sánh kịp tình từ bi. Mẹ yêu con quản chi đẻ chửa, Phật thương người đâu sá tử sanh; Niết-Bàn là chốn an lành, Lâm phàm độ chúng không đành ngồi yên. Người tưởng Phật muôn thiên có một, Phật nhớ người giờ phút không quên; Khi nghe có tiếng khóc rên, 144. Thì lòng Phật tợ như tên bắn vào. Thời mạt pháp tà cao hơn chánh, Buổi hạ nguơn ít Thánh nhiều phàm; Cho nên nạn ách bao hàm, Mắt từ bi thấy, đâu cam ngồi nhìn. Cậy sức mạnh chúng sanh gây họa, Ỷ tài cao thiên hạ khởi binh; Giết người, người giết lại mình, 152. Càng xem càng bắt động tình từ bi. Quá thông thái người khi
đường giải thoát 1